Hỏi trăng mấy tuổi trăng già...
Bạn hiền thân,
Như đã hứa, tôi xin trả lời câu hỏi đố vui để học tuần trước.
Tuổi quả đất (tuổi đá buồn) đã được nhiều người sống trên hành tinh xanh đó
ước lượng, hoặc tính toán, hoặc dùng phương pháp thí nghiệm.
Bắt đầu phải kể đến ông giám mục người Ái Nhĩ Lan (James Ussher), ông này
nghiên cứu Thánh Kinh và quả quyết trong quyển Annals of the Old Testament (năm
1650) là quả đất đã được Chúa tạo ra vào ngày 23 tháng 10 năm 4004 trước Tây lịch.
Tức là nếu ta cộng thêm vào đó 2010 năm từ lúc Tây lịch bắt đầu, tuổi quả đất
chỉ có vỏn vẹn 6,014 năm.
Phải đợi mãi đến năm 1715, nhà thiên văn học người Anh Edmond Halley đề
nghị một phương pháp tính tuổi quả đất khá độc đáo nhưng không dễ có kết quả.
Theo ông, nếu bạn biết được số lượng muối tổng cộng trong biển (TS) và số lượng
muối mà biển nhận được mỗi năm (YS) thì bạn chỉ việc chia TS cho YS là bạn biết
được tuổi đại dương và theo ông Halley, cũng sẽ không xa tuổi quả đất. Chưa
thấy ai áp dụng phương pháp này.
Một khoa học gia Pháp, Georges-Louis Leclerc (Comte de Buffon), tuyên bố
(không có chứng minh) là tuổi quả đất theo ông ước lượng khoảng từ 75 ngàn năm
đến 168 ngàn năm. Riêng ông Charles Darwin, trong lúc nghiên cứu về tuổi các
khu rừng bên Anh, ước lượng tuổi quả đất vào khoảng 306,662,400 năm.
Cùng thời với ông Darwin có một câu học trò thông minh nổi tiếng, cậu
William Thomson (và sau này được nữ hoàng Anh phong chức Lord với tên mới là
Lord Kelvin) được nhận vào học đại học Glasgow lúc mới lên 10 tuổi ! Ông tốt
nghiệp đại học Cambridge lúc vào tuổi đôi mươi (năm anh 20 em mới sinh ra đời !!!).
Ông dùng những phương pháp nhiệt động học, cơ học và từ trường để tính tuổi quả
đất và ông thông báo kết quả tính được lần đầu là tuổi quả đất khoảng 98 triệu
năm. Đến năm 1897, ông thông báo con số mới và quả quyết lần này tuổi quả đất
phải xấp xỉ 24 triệu năm.
Sau Ngài (Lord) Kelvin, có rất nhiều học giả người Anh và Mỹ bắt đầu nghiên
cứu về tuổi quả đất. Ông Samuel Haughton, một chuyên gia địa chất học của
trường nổi tiếng thời bấy giờ, Trinity College, ước lượng 2300 triệu năm. Sau
đó đồng nghiệp ông tên John Joly lên tiếng với con số 89 triệu năm. Ông George
Becker ở Mỹ với 55 triệu năm v.v...
Và quả đất chúng ta may mắn có được sự ra đời của ông Ernest Rutherford, một vật lý gia hạt nhân người Tân Tây Lan (ông Rutherford về sau di dân sang Canada và tiếp tục dạy học và nghiên cứu tại đại học nổi tiếng McGill ở Montréal). Ông là cha đẻ thuyết phóng xạ của vật chất. Vật chất phóng xạ và tự biến hoại (decay) và thời gian biến hoại (decay time) có thể được đo rất chính xác với những chất như chất nguyên tử Uranium (chất này biến hoại với thời gian và trở thành chì). Ông dùng kết quả nghiên cứu của mình để định tuổi của vài chất trên quả đất. Ông đem kết quả này sang trình trong một cuộc hội thảo ở Anh hôm đó có ông Kelvin đi nghe. Nhưng vì quá tin vào lý thuyết của mình, ông Kelvin đã để mất một cơ hội quý báu học hỏi điều mới và ông đã cứng đầu ôm chặt lấy con số 24 triệu năm mà ông đã thông báo.
Thuyết phóng xạ của Rutherford như sau này chúng ta biết, đã làm một cuộc
cách mạng trong giới khoa học hạt nhân và đã giúp một sinh viên trẻ tuổi tìm
được rất chính xác tuổi quả đất (tuổi đá buồn !).
Chàng sinh viên trẻ theo học cao học tại đại học Chicago đó chính là Clair
Patterson (tên giống như tên con gái nhưng anh Clair là con trai, có nhiều sách
nhầm lẫn gọi anh là cô Patterson !). Anh này xin làm luận án với ông giáo sư
Harrison Brown và dùng phương pháp định tuổi đá cuội của thầy mình để định tuổi
quả đất. Một luận án kéo dài 7 năm (từ năm 1946 đến 1953), sau bao nhiêu ngày
tháng kiên nhẫn và xử dụng những máy móc tinh vi tối tân nhất của phòng thí
nghiệm Argonne National Laboratory, anh sinh viên trẻ này công bố kết quả trong
một hội thảo ở Wisconsin là tuổi (nhất định) của quả đất là 4,550 triệu năm (=
4.55 tỉ năm = 4,550,000,000 năm).
Ông Patterson trong lúc đi tìm những hòn đá cuội trên khắp thế giới (nghe
nói có rất nhiều đá cổ bên Úc) và đem về tính tuổi qua phương pháp tính isotope
của chì trong đá cuội (của thầy mình), ông tìm ra là trong không khí chúng ta
thở (nhất là ở Mỹ vào thời điểm đó) có rất nhiều chì ! Ông tìm ra là trước năm
1923, bầu không khí của quả đất không có một gợn chì và số lượng chì trong
không khí tăng nhanh từ lúc đó (đúng vào lúc con người bắt đầu ồ ạt dùng xe hơi
có động cơ nổ). Ông lên tiếng kêu gọi chính quyền Mỹ về khám phá này. Ông đã bị
các hãng bào chế xăng xe hơi và dầu khí ở Mỹ chống đối và họ làm áp lực để ông
bị sa thải khỏi đại học và bị cắt tiền nghiên cứu. Tuy nhiên ông vẫn kiên trì
tranh đấu. May thay nước Mỹ là nước dân chủ và cuối cùng khoa học (tức là sự
thật) đã thắng. Năm 1970, nước Mỹ là nước đầu tiên có Clean Air Act và ngay sau
năm 1986, khi chính phủ Mỹ cấm không cho bán xăng có chì, số lượng chì trong
không khí ở Mỹ đã giảm đi 80% ngay năm sau đó.
Ông Patterson chết năm 1995 và ông không bao giờ được giải Nobel về những
khám phá của mình.
Nguyễn Duy Vinh (mùa thu 2010 Yaoundé)
(phỏng theo một tác phẩm của Bill Bryson)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét