Dương Tâm Chí |
Phần 2
Thứ hai 18 tháng 7, ngày khởi
hành! (tiếp theo)
Lên máy bay, ngồi phía cánh phải, được ngồi giữa,
có Tả Phù Hữu Bật đàng hoàng, bên trái là một bà Soeur Québecoise đi Madagascar
làm việc cho nhà Dòng, Hữu Bật là một cậu sinh viên anglophone. Đường đi đến
Paris phẳng lặng như nước hồ thu...chẳng có gì để nói, vừa coi phim
"lạ" vừa ngủ gục lên gục xuống một thoáng là tới phi trường Charles
De Gaulle. Tui có thói quen là ngồi máy bay coi phim mà không thích đeo
"tai nghe" nên coi phim "lạ" đọc phụ đề cho dễ, coi lại 2
phim đã từng coi rồi cho qua thì giờ...
Thứ ba 19 tháng 7, Dọc đường!
Tới Charles De Gaulle mới được nửa đường, chờ máy
bay đi Yaoundé. Tới Gate chờ là bắt đầu thấy khác rồi...95% người ngồi chờ đều
có màu da đậm hơn mình. Từ khúc này trở đi thì khỏi nói da màu gì nữa rồi...nếu
có gặp ai khác màu khác thì tui sẽ có chú thích...
Cùng chuyến với tôi thấy có khoảng 7-8 hành khách
"Ma-dzơ in lạ" còn trẻ, chắc dân đi làm việc nên không nghe ồn ào kêu
réo.
Kỳ này trên vé máy bay ghi là tui được ngồi cạnh
cửa sổ, vẫn phía cánh phải, nhưng khi tới chỗ thì thấy có một đứa nhỏ khoảng 10
tuổi đã xí chỗ của tui, má nó ngồi bên cạnh kêu nó trả chỗ nhưng thằng nhỏ vừa
lắc đầu quầy quậy vừa cặm cụi chơi game...Má nó xin tui nhường cho nó một
chiêu, vì muốn giữ mối giao hảo tốt với làng giềng, tôn trọng "16 chữ vàng
và 4 tốt" nên tui OK cái rụp...chịu ngồi phía hành lang. Bây giờ nói tới
má thằng nhỏ, bà này trong "4 tốt" chắc chắn là có "tốt da tốt
thịt", ngồi không lọt vô ghế nên bả giỡ cái tay vịnh ngăn ranh giới giữa
bả và ông láng giềng tốt là tui và tự nhiên xâm phạm chủ quyền lãnh thổ và lãnh
hải của tui mà không cần xin phép hay vẽ đường Lưỡi Bò hay Lưỡi Trâu gì cả.
Thôi thì bóp bụng vậy (Vừa nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!).
Người xưa có thơ như vầy:
Bò nghé được thì khinh hổ xọm,Giun oằn đắc thế bỉ rồng thiên....
Dọc đường trao đổi với nhau thì biết bà này người
Cameroun sanh sống ở Mỹ, đi với con về quê nghỉ hè.
Sau khi coi lại 2 phim "lạ", chiêu 1 ly
vin và gục lên gục xuống, máy bay hạ cánh xuống phi trường ở Bangui, thủ đô của
République Centrafricaine cho hành khách lên xuống. Tui đi Yaoundé nên khỏi
xuống máy bay chỉ ngồi đó chờ.
Xứ Trung Phi này trong khoảng đầu thập niên 1970
được dân miền Nam Việt Nam nhắc tới nhiều về vụ ông Tổng Thống Bokassa, lúc
trước ông làm lính Lê Dương có qua Việt Nam và có lập gia đình sanh được 1 cô
con gái. Lúc được lên làm Tổng Thống, ông có nhờ Chánh Phủ VNCH tìm giúp ông cô
con gái này. Phe ta cuối cùng tìm được cho ông... 6 cô... Ông đều nhận
hết. Trong đó có một cô thật sự là con gái ruột... Thời đó thiên hạ đặt cho cô
tên "Công Chúa Ba Xí", ở với cha không lâu thì "Công Chúa Ba
Xí" đòi được về lại Việt Nam nhưng không may cô đã mất mạng trong tai nạn
xe cộ trên đường ra phi trường...
Máy bay rời Bangui trực chỉ Yaoundé. Nghe thông
báo mới biết là họ ghé Yaoundé cho tui xuống, bốc thêm hành khách và trực chỉ
về lại Paris.
Ngoài trời tối hù, trong ngoài đen thui... Bước
vào trong không khí ngột ngạt, nóng và ẩm... Thấy có ba cửa xét Passeport, nhưng
2 cửa ít người, còn một cửa hầu hết mọi người trên máy bay xuống đều sắp hàng ở
đây, ai sao tui vậy, tui cũng sắp hàng theo... Nhìn quanh thấy bà "láng giềng" dắt đứa
con lại nói chuyện với mấy ông Cảnh Sát ở phi trường, một ông có vẻ quen biết,
vừa cười vừa đưa cho bà cái cell phone, thấy bả phone xong dắt thằng con ra
thẳng ngoài đường luôn không thấy ai hỏi giấy tờ gì... Tui đứng được 5, 6 phút thì có một ông đứng sau
lưng tui vỗ vai chỉ chỉ hai cửa trống, thì ra Passeport ngoại quốc qua cửa
riêng, tới gần mới thấy tấm bảng nhỏ xíu... Cửa này ế độ nên nhân viên làm việc
lẹ như chớp, tui vừa đưa Passeport vô, thấy chữ Canada là y hươi con dấu đóng
liền cái... Chát!!! Cũng may là tuy rút tay lẹ không thôi y đóng dấu lên tay tui
rồi...Qua cửa này xong thì ra đến nơi lấy hành lý, cũng có hệ thống băng chuyền tự động, hành lý chạy vòng vòng...Tui
định đi lấy cái xe để đẩy hành lý thì thấy xe nào cũng có một anh giữ, vừa tới
gần là có một anh tươi cười đẩy xe theo, nói là job lấy hành lý để ảnh
làm...Trong khi chờ valises ra anh ta bắt chuyện nói trời trăng mây nước một
lúc rồi vô thẳng vấn đề: -"Có 50 USD không? Nếu có đưa tui, tiền công đẩy
xe và qua Douanes trọn gói!".
Thấy trời tối hù mà không biết qua Douanes mất
bao lâu nên tui đành... OK!
Hành lý vừa tới, y là vác bỏ lên xe và đẩy ra cửa
để Douanes khám xét... Y hiên ngang đẩy xe theo tui, gặp ông nhà Douanes là y
giơ tay chào và vổ vai ông Douanes một cái nói:
- "Je l'ai!"...
Ông Douanes cười cười khoát tay biểu đi ra
luôn... Khỏi xét khỏi hỏi gì cho lôi thôi... Mấy tờ giấy xanh của tui có ép-phê
quá cỡ...
Ra tới cửa là thấy 2 người cầm bảng đề tên hảng
là tui xáp tới liền, họ cũng nhìn ra tui ngay... vì trước khi đi bà xã có may
lên một vài cái áo của tui 1 lá cờ Canada nho nhỏ để... "Qua bển người ta
khỏi lầm với mấy Chú Ba"...
Kể từ giờ phút này tui không phải động tới một
cái móng tay, họ gỡ tay tui lấy hành lý xách tay cùng ba lô, người đẩy xe,
người xách hành lý, tui chấp tay sau lưng đi bộ theo...
Từ phi trường về đến khách sạn mất khoảng 30
phút. Làm giấy tờ xong xuôi thì bác tài và anh phụ tá, mỗi người đội một cái
valise, tay xách hành lý đi theo tui lên phòng. Sau khi bỏ hết hành lý vô góc,
tui hỏi hai người có đói không đi tìm cái gì đó ăn, cả hai vui vẻ OK liền. Họ
chở tui ra một tiệm ăn "lạ" tên Chez Monsieur Wou!
Tui kêu liền một chai la-de để giải khát, trên
máy bay không dám ăn uống nhiều, và ngoài trời thì hâm hấp... nên khát nước...
Thiệt là bất ngờ, ngày đầu tiên đặt chân tới Yaoundé, tôi đã gặp lại "mối tình xưa" mấy chục năm về trước...Em không thay đổi gì nhiều, không cao hơn, không gầy hơn...vẫn tròn trịa và hấp dẫn...
Ôi! Em Ba mươi ba!!!
May mà có em đời còn dễ
thương!!!...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét