Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

Tản mạn DTC

Dương Tâm Chí*

Phần 1


Chúa Nhật 17 tháng 7 năm 2016


Ngày chót trước khi lên đường, buổi trưa các Niên Trưởng Nhóm Xập Xám  đã tổ chức một buổi ăn trưa tiễn "Đại Hiệp Lên Đường" ở nhà anh Alain. Cũng như lúc nào, có bia có rượu có thức ăn ngon và món không thể thiếu được là binh lai rai... Hôm đó đánh bài mà không mấy hứng thú, may là có anh Hầu tới nên bàn giao lại. Tuy đầy đủ tam đổ tường nhưng lòng người lại âm u, nằng nặng... Thật cảm động... Tiệc chia tay với Nhóm Xập Xám được kết thúc với một món quà của tui (chôm chỉa) và gởi tặng lại các Niên Trưởng là hai câu thơ để dành cho ngày trở về:
Ta về đây xin cúi đầu thú tội, tội yêu người hơn cả thuở ra đi...
Thứ sáu và thứ bảy lầm lì ngồi soạn valise, đây kể như là lần đầu tiên mình làm valise cho một chuyến đi lớn, có một "lần đầu khác" nhưng không đáng kể là năm 19 tuổi khi làm valise đi du học, mọi thứ đều do Mẹ hiền đảm trách, mình chỉ loay hoay với mấy gói tôm khô, khô mực và sách chưởng Kim Dung...

Hiền thê cũng đi tới đi lui mang đến món này món nọ còn mình thì chẳng nói chẳng rằng, âm thầm bỏ món này vô, lấy món kia ra, cân, đo... làm ra vẻ như coi đời như sắc sắc không không... Thiệt ra không khí lúc đó quá nặng nề, một câu một chữ dư thừa cũng đủ làm vỡ đê Hoàng Hà.

Tối nằm ngủ thấy là lạ... đêm chót của mình được ngủ ở nhà Montréal rồi đây, ngày mai là... Chàng từ đi vào nơi gió cát !!!...
Còn đây đêm cuối cùng, nhìn em muốn nói chuyện người Kinh Kha, ngại khơi nước mắt nhạt nhòa môi em...
Nghĩ lại thấy mình còn ngon cơm hơn Kinh Kha, trước khi xách ngọn Trủy Thủ đi te te sang sông Dịch ít ra Kinh Kha còn biết Bạo Tần là ai, còn mình thì trớt quớt, khi khổng khi không xách valise đi qua một nơi hoàn toàn xa lạ không một người quen...

Thứ hai 18 tháng 7, ngày khởi hành!


Vợ chồng con trai mời cả nhà đi ăn trưa ở tiệm Yoko. Trước khi vào tiệm trời mưa ào ạt, mưa đá rớt lộp độp trên capot xe... Con gái nói:

- Ông trời khóc đó ba!

Im re không trả lời! Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nói gì bây giờ? 
Tôi tiễn anh lên đường trời hôm nay mưa nhiều... lắm... Mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim...
Nhờ có cháu nội ngồi 4 tháng rưỡi làm "animatrice" nên buổi ăn vui vẻ, không ai nói tới chuyến đi...

Về tới nhà loay hoay với mớ hành lý một lát thì đến lúc lên đường.

Đường ra phi trường im re, ngoài đường không kẹt xe, trong xe không ai nói gì...

Cân hành lý xong, cả nhà đi lẩn quẩn một lát là đến lúc giã từ để qua cổng kiểm soát... Không dám nhìn thẳng vào mắt vợ con và cháu nội... sợ không nỡ ra đi... Chỉ nói một câu ngắn ngọn:

- Bye nghen!

Vậy là xong, bước qua cửa kiểm soát là tui chuyển qua "hệ thống điều khiển tự động không người lái", xách hành lý bước đi như robot...
Mấy phút bên nhau rồi thôi
Đến khi bóng em mờ khuất
Người về u buồn khắp trời
Người ra đi với ngàn nhớ thương...
Người ta thường ví von là nghìn trùng xa cách, tui không biết một "trùng" là mấy cây số nhưng tra Google thấy khoảng cách Montréal - Yaoundé là 9330 km hay 5797 milles...

*Cảm ơn chị Thủy, các cháu Quốc Huy và Quế Anh, và anh Nghiêm đã chia sẻ những bài tản mạn đượm tình này.


Xem tiếp phần 2...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét