Dương Tâm Chí |
Phần 3
Yaoundé et Cameroun! Me
voilà!!!
Như vậy là thuyền đã cặp bến, sẽ ở lại Hotel
khoảng 2 tuần để tìm mướn appartement. Lúc ở Montréal hãng có nói là đã tìm
được vài chỗ cho tui mướn, qua tới nơi coi thử chỗ nào ưng ý thì mướn...Họ cũng
lo khá chu đáo, trước khi đi tui có hỏi qua bên đó tiền bạc ra sao? (Vì ở Montréal
không có nơi nào đổi tiền Phi Châu hết), họ nói chỉ cần bỏ túi chừng vài trăm
USD để mua sắm khi đi dọc đường thôi, qua tới họ sẽ lo. Khi vừa tới, trên đường
từ phi trường về khách sạn, bác tài có đưa tui một "enveloppe jaune",
cộm cộm nói là của boss đưa, về khách sạn mở ra thấy 500 000 Francs (1 đô la
CAD = 450 Francs)...
Bởi vậy tui mới có tiền trả cho bữa ăn đầu tiên với bác tài
và anh phụ tá.
Khi nghe nói tui đi Phi Châu làm việc thì 80%
những câu nhắn nhủ là:
- Qua bển coi chừng nóng xì khói!
- Coi chừng muỗi nó tha mầy đi luôn!...
Nay đã tới nơi tới chốn nên xin được đính chánh,
là từ ngày tui qua đây đến giờ (tính đến ngày viết bài này tui đã ở đây được
hai tháng rưỡi rồi!) thời tiết ở Yaoundé khá dễ chịu chớ không nóng, khoảng từ
20 đến 25 độ, và cũng chưa thấy con muỗi cỏ nào ra dàn chào... Nghe họ nói là
hiện giờ đang mùa mưa, đến tháng 11, 12 sẽ nóng hơn và sẽ có muỗi xuất
hiện....Tui sẽ ráng chờ muỗi ra chào nó trước vậy!!!...
Xin nói sơ qua chút xíu về miền đất tạm dung này
để sau này có ai muốn nối gót tui khỏi bỡ ngỡ...
Yaoundé là thủ đô của Cameroun, nhưng ít dân hơn
Douala, theo Google thì Yaoundé có khoảng 2,5 triệu dân và Douala 3 triệu
dân... Đại khái Yaoundé cũng như Ottawa và Douala thì xêm xêm như Toronto của
Canada. Cameroun có khoảng 25 triệu dân. Những đường lớn thì cũng trải nhựa trơn
tru... Nhưng vừa tách khỏi đường lớn là tui sanh nghi ông Nhạc Sĩ Lam Phương
liền, chắc hồi đó ổng có ở Yaoundé rồi mới đặt được những câu:
Lầy lội qua muôn lối quanhGập ghềnh đường đê tối tăm...
Ổ gà Montréal không nhằm nhò gì so với những ổ
voi Cameroun hết, lại còn tối hù... Qua đây có hai vật bất ly thân là cái
Passeport (Bản chánh, copy hay électronique đều không được công nhận) và đèn
pile!... Đi ngoài đường thỉnh thoảng có xe cảnh sát đậu bên lề... buồn buồn mấy
ổng ngoắc vô hỏi giấy! Còn đèn pile thì để những khi tối trời lấy ra rọi đường
đi, tránh phải sa vào tình huống của con cò:
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao...
Giống như Mont-Royal của Montréal, Yaoundé cũng
có một ngọn đồi, Mont Fébé là nơi cao nhất của Yaoundé, có dinh Tổng Thống
trong khu này (Báo cáo: Tuyệt đối cấm chụp hình) và có Hotel Mont Fébé, khách
sạn mắc thứ nhì ở Yaoundé sau Hilton ở Centre-Ville... Qua đây được hai ngày là
bác tài chở tui lên Mont Fébé, đứng trên cao nhìn xuống là nhìn thấy hết nguyên
thành phố, bác tài chỉ từng khu từng vùng cho tui có khái niệm một tí về nơi
tui ở, nhưng tội nghiệp bác, bác nói bao nhiêu tui quên bấy nhiêu... Nói xong
bác tài tự nhiên như người Hà Nội đứng tại chỗ tưới cây luôn, thấy tui ngó ngó,
bác nói tỉnh bơ:
- "Au Canada c'est interdit! Mais ici c'est
permis!"
Nghe bùi tai tui cũng bắt chước... Mới qua có hai
ngày đã mắc bịnh đái đường! Và dài dài càng về sau chứng bịnh này trở thành nan
y...
Hình tui chụp ở Mont
Fébé...(Không có hình Behind the scene!)
Yaoundé có nhiều khu, mỗi
khu đều có nét riêng... Nơi tôi ở là khu Bastos, khu này trước đây có hãng thuốc
lá Bastos (Các bạn và các Niên Trưởng của tui đã từng một thời hưởng đệ tam
khoái này ở Việt Nam đều biết tên hãng!), hãng vẫn còn nhưng đã đổi chủ, bây
giờ trở thành Hãng thuốc lá L&B. Có khu Briqueterie (Tui đặt khu này là Khu
Lò Gạch), khu này phần đông là người đạo Hồi ở phía Bắc xuống, chuyên trị các
loại thịt nướng, thiên hạ tới đây mua thịt nướng "to go" vì người đạo
Hồi không biết "Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề!" là gì. Ngoài ra còn
hai khu tui hay đến cuối tuần rai rai là Quartier Nlongkak và Quartier Nylon,
hai khu này giống như khu ngã sáu Nguyễn Tri Phương thời trước, cứ tìm chỗ ngồi
kêu la-de, xong bước qua bước lại mấy cái sạp thích ăn gì kêu nấy... Khi nào
xong mỗi chỗ mỗi tính tiền riêng...Ai có tánh kỹ lưỡng xin miễn nghe! Nhiều khi
kêu món thịt nướng họ không để trên dĩa mà chỉ để lên tờ giấy thôi, và vài cây
tăm để xỉa... thịt...
Ăn uống tự nhiên, khi nào
thấy buồn buồn thì chui vô hẻm hoặc lùm cây giải quyết...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét