Tôi ở đây
giữa một chiều nắng tắt,
Khói lên
trời như dậy nỗi tha hương.
Tưởng tháng
năm đã xoá hết nỗi buồn,
Cho tôi quên
những dòng đời nghiệt ngã.
Trong lòng
sao vẫn còn nguyên nỗi nhớ,
Căn nhà xưa,
tuổi thơ ấu, thân thương.
Vẫn mênh
mang một góc phố, con đường,
Của đất mẹ
nuôi tình tôi khôn lớn.
Buổi chiều -
từng đám mây gờn gợn,
Bóng vàng in
trên mặt nước sóng buồn,
Như con sông
tìm lại một đại dương,
Tôi - chim
biển bay về khung trời cũ.
Quê hương ơi
- ơi những bàn chân nhỏ,
Sài gòn ơi,
xanh mãi mối tình đầu.
Khung cửa
nào còn khắc dấu tên nhau,
Những vụng
dại tuổi mười ba, mười bốn.
Cho tôi lại
mái trường xưa mới lớn,
Bạn bè đâu,
những đứa mất, đứa còn ?
Thời gian
trôi dòng đất nước tủi hờn,
Và năm tháng
bánh xe đời cay nghiệt.
Quê hương
ơi, nhớ thương nào day diết,
Lối nhà ai
dàn hoa tím mộng mơ.
Cho tôi lại
, đôi mắt ướt ngây thơ,
Mỗi buổi
sáng ngước nhìn qua khung cửa.
Xin cho tôi
những xuyến xao hơi thở,
Những run
run hơi ấm một bàn tay.
Dịu dàng sao
tà áo trắng đã bay,
Thuớ đầu đời
- và vẫn còn bay mãi.
Quê hương ơi
- Người tình ơi, xin lại
Sợi nắng
mừng, trên tóc đón xuân sang.
Và giọt nước
lăn trên má rộn ràng,
Khi cơn mưa
mùa hạ về trên phố.
Viên sỏi cũ
sẽ vui cùng guốc nhỏ,
Run run
tình, lá mắc cở bên đường.
Cho tôi về
bên bờ dậu vấn vương,
Quê hương ơi
- quê hương tình áo trắng.
Thế Vũ
(Buồi chiều
bên Lac Canard
Québec - Canada 2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét