Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Ngôi nhà cũ


San vẫn hay nằm mơ về căn nhà  cũ với bao kỷ niệm thơ ấu. Lúc đó San đang học những năm đầu của trường tiểu học Ng Tri Phương. Nhà ở trên con đường với cái tên thật lạ lùng Da bà Bầu. Nhà San cách nhà ông bà Ba, người hàng xóm miền nam hiền lành, bằng một cái ngõ hẻm. Cây trứng cá được ông Ba trồng ngay trước nhà. San nhớ tàn cây phủ cả lên mái lợp tôn, nơi San vẫn thường leo lên ngồi vắt vẻo nếm vị ngọt của những trái trứng cá chín mọng đỏ au. Những trái ương ương có màu hồng nhạt ít ngọt thì được hái sau. Chùm trứng cá cũng độ sáu bẩy trái nhưng không chín cùng một lúc nên xanh đỏ khá đẹp. San  không nhớ mình đã ăn vào bụng bao nhiêu những hột nhỏ li ti của trái trứng cá chỉ biết ngày nào đi học về cũng leo lên cây như một thói quen!
Rồi San bị cấm không được leo trèo làm mất dần thú thưởng thức trái trứng cá. Lâu lâu nhảy kéo được một cành, hái vội vài quả  bỏ miệng cho vui chứ cũng chẳng thấy ngon lành gì.
Thằng Tèo là con của bà Ba kém San 2 tuổi là người bạn nhỏ dễ thương nhất của San. Hình như nó hay đau ốm nên ít ra chơi ngoài sân.Thỉnh thoảng nó cũng xúi San leo cây khi ba mẹ nó vắng nhà. Nó đứng đợi bên dưới chờ San hái để nhặt quả. Hai đứa chả biết bẩn là gì nên cứ  nhai nhai là hết cả quả xanh lẫn quả đỏ.Nhiều hôm có lẽ vì ăn nhiều trứng cá mà San bị đau bụng cả đêm.
Một hôm đi học về nghe bà Nội nói thằng Tèo chết vì tắc ruột. San nghĩ ngay đến những quả trứng cá và lo lắng sợ đến lượt mình.Cái chết,  San vẫn chưa hiểu là gì chỉ biết từ nay sẽ không còn thằng bạn nhỏ trắng trẻo đứng chờ trước nhà mỗi khi San đi học về. Và đó là lần đầu San được xem một đám tang. Người bạn nhỏ được quấn chặt trong tấm vải trắng vĩnh viễn không còn tít mắt cười, không còn thập thò vẫy tay mỗi khi San đi ngang..Và San hứa sẽ không bao giờ ghé răng cắn vào quả trứng cá một lần nào nữa.
Những năm tháng qua đi, cây trứng cá ngày một lớn và tàn cây trùm ra cả ngoài đường. San vẫn đi về ngang qua cây trứng cá và hình ảnh thằng Tèo vẫn lởn vởn trong San. Có lẽ San nghĩ phần nào lỗi tại mình đã hái trứng cá cho nó ăn nhiều quá chăng ?
Rồi San cũng dần quên sự hiện hữu của cây trứng cá khi bắt đầu lên trung học. Thời gian ở nhà không còn nhiều  vì phải đi học thêm bổ túc.Thỉnh thoảng nhận ra không còn đàn kiến trên sân San nghĩ cây trứng cá đã già không ra trái nữa. Cái nhánh cây ngày xưa mà San hay leo lên cũng to dần ép cong cả tấm mái tôn trước nhà. Thân cây còn được đóng đinh một bảng quảng cáo sửa TV  hay sửa nhà gì đó. Và San cũng  chỉ  nhớ đến nó khi đã rời đến vùng đất mới...
Một ngày nọ San trở về thăm lại chốn xưa và có cảm giác như Từ Thức trở lại trần gian. Tất cả đã thay đổi và San bỡ ngỡ như mình chưa bao giờ thuộc về không gian ấy.San  tìm lại nhà xưa với dấu mốc của cây trứng cá kế bên nhưng không còn nữa. Căn nhà San vẫn còn đó, giàn bông giấy năm xưa đã leo cao đến tận từng trên cùng nhưng xơ xác tả tơi.Cái ngõ hẻm bên cạnh người ta đã lấp đi thành chỗ ở. Gia đình ông bà Ba có lẽ đã dọn về quê từ lâu.Không ai còn nhận ra mình, một con bé chưa đủ lớn để lưu lại dấu vết.  Mọi người đều cố lấn ra đường để buôn bán nên phố không còn rộng như xưa. San nhìn lên chiếc ghế đá đặt ở từng hai nơi San đã từng ngồi ngắm sao đêm, chờ đợi hình bóng  người ấy trong cái cảm xúc của thời mới biết yêu. Mùi hoa sói,hoa ngâu đã ươm thơm cho kỷ niệm ngọt ngào. Nhớ ly cà phê năm nao không biết đắng. Nhớ số báo xuân ai tặng rồi cố tưởng tượng hình bóng mình trong bài viết để mà mơ. Tất cả đã xa tít mù khơi. San đã mất những dấu tích của ngày cũ và rồi chúng cũng sẽ nhạt nhòa theo đầu óc già nua của mình thôi.Cây trứng cá cũng chẳng còn cạnh nhà và sẽ biến mất khỏi VN vì là loại cây bị cấm trồng. Và San sẽ dần quên đi cây trứng cá với những trái mọng đỏ, với cành lá xanh mướt của ngày xưa, quên đi người bạn trẻ thơ năm nao đã sớm lìa xa..
Mười tám năm ở quê hương San chỉ có chừng ấy kỷ niệm sống, còn lại chỉ là những tình cảm với các bạn học cùng trường. Lần cuối  về thăm lại SG, San đã khóc khi rời xa. Những giọt nước mắt tiếc nuối một tuổi trẻ trong sáng với những ước mơ giản dị và bây giờ là nỗi mất mát một đoạn phim quá khứ đã bao năm gìn giữ...
Những người muôn năm cũ,
Hồn ở đâu bây giờ.


Mỹ Trang

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét