Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Sinh nhật mùa Xuân

Phóng tác theo một truyện ngắn ngoại quốc 
Người ta thường nói đàn bà lúc nào cũng thông minh hơn đàn ông và Trần Thanh Hà cũng không ra khỏi định luật này. Nàng là một người đàn bà đẹp sắc sảo, cao 175 cm, dáng người bốc lửa, cả ba vòng đều quyến rũ. Nhất là vòng số một, hấp dẫn vô cùng. Có thể nói nàng đẹp không kém gì những người mẫu nổi tiếng thế giới Alejandra Alonso, Corine Corith, Lara Alvarez, Samantha Gradovile. Con người ấy với cái dáng bốc lửa và cặp mắt trữ tình, đi đến đâu cũng là một đề tài cho các bà bàn tán.
Hai người chồng trước của Thanh Hà, một bác sĩ giải phẫu sắc đẹp, một chủ nhân một chuỗi tiệm quần áo thời trang, nhưng cả hai  đều keo kiệt. Lúc ly dị, theo đúng hợp đồng hôn nhân, họ không để lại cho nàng một tài sản nào đáng giá, có thể bảo đảm khi nhan sắc tàn phai theo năm tháng. Thanh Hà tự nhủ, tình trường cũng như chiến trường, phải có sách lược mới tồn tại, với nhan sắc hiện tại, nàng còn 5 năm nữa và thêm hai lần ly dị chia tài sản, trước khi quyết định dừng chân với người bạn đời cuối cùng.
Trần Quốc Quân là người chồng thứ ba của Thanh Hà. Hắn là một nhà đầu tư nổi tiếng mà nhiều người đồn rằng tài sản kếch xù lắm. Sau khi rời Harvard Bussiness School, Quốc Quân bắt đầu với J.P. Morgan, rồi sau vài lần đổi việc với Morgan Stanley và Goldman Sachs, hắn trở thành C.E.O. của một tập đoàn tài chính do chính tay hắn và mấy cộng tác viên lập ra. Trên thương trường, Quốc Quân nổi tiếng là một tài phiệt khôn ngoan, khắc nghiệt. Nhưng đứng trước Thanh Hà, hắn chỉ là một người đàn ông như tất cả các đàn ông khác, yêu chiều vợ vô cùng. Lúc nào hắn cũng muốn chiều nàng.Từ ngày lấy được Thanh Hà, lòng hắn ấm hẳn lại. Thanh Hà  là mùa xuân của Quốc Quân.
Nhà của hai vợ chồng Thanh Hà và Quốc Quân ở New York. Nói đúng hơn, họ có nhiều nhà ở mọi nơi. Chiều nay, nhận được tin của văn phòng luật sư ở London về một cơ hội đầu tư hiếm có, Quốc Quân quyết đinh sang Anh để trực tiếp thương lượng.
Mục đích của chuyến đi London kỳ này là có hai vấn đề, Quốc Quân hi vọng sẽ take-over một tập đoàn tài chính nhỏ, còn Thanh Hà hi vọng sẽ tìm được một món quà sinh nhật thích hợp mà Quốc Quân đã hứa tặng nàng.
Ông bà Trần bay từ NewYork qua London,  khi đáp xuống Heathrow, một limousine đã chờ họ sẵn. Tài xế đưa họ về Ritz,  được nhân viên đem  thẳng lên cái suite quen thuộc mà không cần phải ký giấy tờ check in.
Sau một đêm mất ngủ vì jet lag, Quốc Quân dậy thật sớm, rời Ritz  đến trung tâm thành phố, để thương lượng về việc take over.  Lúc  Quốc Quân đi, Thanh Hà vẫn còn ngon giấc trên giường, mơ tưởng về một mộng đẹp nào đó. 
Chín giờ sáng thức dậy, sau khi ăn sáng xong và gọi một vài cú điện thoại, nàng đã có hẹn  cho hai ngày sắp đến. Nhẹ nhàng bước vào nhà tắm, thân tình khỏa thân, dưới dòng nước hoa sen, bộ ngực cao, eo theo, mông tròn, Thanh Hà thật quyến rũ. Nàng kiêu hãnh tự nhủ, ít có người đàn bà nào đẹp đến thế.
Một tiếng đồng hồ sau, trong một bộ suit màu hồng nhạt với mái tóc óng ả trên vai, Thanh Hà trông thật bắt mắt. Trong thang máy, giữa lobby, cho đến cửa ra vào của Ritz, ít có người đàn ông nào mà không ngoái đầu lại nhìn nàng. Thanh Hà mỉm cười, thật không uống công trang điểm trong 60 phút trước.
Trong ánh nắng buổi sáng, Thanh Hà bắt đầu đi tìm quà sinh nhật cho nàng.  Bắt đầu trên New Bond Street, Thanh Hà chỉ muốn thả bộ vài góc đường về hướng Bắc, Nam, Đông hoặc Tây của địa điểm quen thuộc nầy, trong khi chiếc xe chauffeur driven chạy chậm theo vài thước đằng sau. Sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, điểm qua các tiệm Asprey’s,  Cartier  Tiffanys’ mà tất cả các nhân viên  bán hàng đã niềm nở đưa xem từ những tượng hổ vàng với mắt ngọc thạch, đồng hồ platinum, những món nữ trang khác khá đẹp, mà Thanh Hà vẫn chưa chọn được món quà nào vừa ý. Rời Tiffany’s, đứng trên lề đường, nhìn đồng hồ đeo tay đã thấy đến 12h50, Thanh Hà thở dài, thế là mất một buổi sáng chẳng được việc gì.
Leo lên limousine, Thanh Hà ra lệnh cho người tài xế đưa đến Harrys Bar để gặp người bạn gái có hẹn ăn trưa hôm nay.  Đến Harry’s, bước vào chiếc bàn quen thuộc của hai người, trước khi kéo ghế ngồi, Thanh Hà hôn lên hai má bạn gái.  Phương Trinh là bạn của Thanh Hà và cũng là một người đẹp không kém gì Thanh Hà. Nhưng cái  đẹp của Phương Trinh là cái đẹp đài các kiêu sa. Cái đẹp lạnh lùng của bức tượng pha lê. Sau khi chồng mất, Phương Trinh gặp Lê Khắc Tùng trong một buổi đã tiệc từ thiện và từ đấy 2 người trở thành một cặp tình nhân. Doanh nhân họ Lê là một người giàu có nổi tiếng ở London.
Sau khi hai người đã gọi thức ăn, Phương Trinh hỏi bạn: “Dạo này Quốc Quân thế nào?”
Ngập ngừng một vài giây, Thanh Hà  trả lời: “Già  rồi, không còn sung như trước… Quốc Quân lại quá bận việc… nên lắm lúc Thanh Hà cũng buồn… Còn Khắc Tùng thì sao?”.
Phương Trinh trả lời: “Ông ấy đã già rồi nhưng bù lại được cái có tiền và khéo chiều mình. Vả lại, Phương Trinh không có cái trẻ đẹp như Thanh Hà nên  Phương Trinh không có ý định tìm kiếm những tài năng mới”.
Nghe Phương Trinh than, Thanh Hà mỉm cười, cùng một lúc người bồi bàn đem đĩa salade niçoise đặt trước mặt nàng.
Phương Trình hỏi tiếp: “Sinh nhật Thanh Hà năm nay, Quốc Quân định tặng những gì? Thanh  Hà đã tìm được gì chưa?"
“Tiếc quá, mình chưa tìm được món gì ưng ý cả”, Thanh Hà trả lời, “Ở  Asprey’s, không có gì hấp dẫn, còn ở Cartier’s, tủ hàng thật là trống rỗng, Tiffany’s cũng không có cái gì ra hồn, họa chăng có cái coi được, là anh chàng bán hàng, đẹp trai khỏe mạnh, nhưng lại không có một đồng xu dính túi”….
Cả hai phá ra cười.  Phương Trinh chép miệng nói “Khó mà có cả hai. Anh chàng nào mà khỏe mạnh, đẹp trai, thì lại nghèo xơ xác, mà mấy anh già đại gia, có tiền, thì lại yếu xìu xiu, xuân thu nhị kỳ,  chẳng được việc gì. Rõ thật là chán”.
Rồi hai người bạn gái tiếp tục câu chuyện… Hết chuyện này lại qua chuyện khác…
Sau bữa ăn trưa hai người bạn giã từ, trên vỉa hè South Aulley Street, hai người hôn má nhau, rồi mỗi người đi về một hướng khác nhau. 
Ngồi vào ghế sau của chiếc limousine Thanh Hà bảo tài xế, quay trở lại New Bond Street, cách tiệm ăn khoảng nửa mile. Trên xe, Thanh Hà tự nhủ, sinh nhật năm nay, nàng cần một món quà thật ưng ý, một món hàng mà sau này có chuyện gì sẩy ra, trước tòa, không ai có thể chối cái được là một món hàng thuộc về nàng. Loanh quanh mãi ở Bond Street, Thanh Hà vẫn chưa tìm được một món quà vừa ý. Bentley’s cũng không có gì, Alder hàng hoá cũng tiêu điều, nàng hơi thất vọng.
... Trên đường trở về Ritz...  Đột nhiên, Thanh Hà nhìn thấy một cửa hàng mới, Phạm Gia Hoàng Kim. Sau cửa kính, là một nữ trang chói lòa trong một settings đẹp không tưởng. Nàng nhìn trân trân, miệng nàng mở rộng, giống như một con gà con mới đẻ, đòi được mớm ăn.Từ phút ấy trở đi, nàng biết mình không cần phải tìm kiếm đâu xa. Đây là món hàng nàng cần phải có. Treo trên chiếc cổ cao bằng thạch, là một vòng đeo cố kim cương và hồng ngọc  (diamond and ruby necklace). Thanh Hà nhớ mang máng là đã nhìn thấy cái necklace này ở đâu rồi mà không tài nào nhớ ra. Không cần biết giá của món hàng, Thanh Hà bước đến cánh cửa  kính đầy cộm và nhấn vào một nút chuông trên tường.
Người bảo vệ an ninh, chỉ cần nhìn thoáng qua  người khách sang trọng, là biết ngay hắn nên đến đưa bà vào một cánh cửa trong. Rồi một cánh cửa thứ hai đã mở và Thanh Hà đứng trước một người đàn ông cao ráo, lịch sự trong một bộ complet vải sọc. Hắn nghiêng đầu chào: “Hân hạnh chào bà. Chúng tôi có thể giúp bà được gì?”.
Thanh Hà nhận thoáng qua, hắn liếc nhìn thán phục chiếc nhẫn nàng đang đeo trên tay. Mặc dù trong phòng, có rất nhiều nữ trang đẹp, mà đáng lẽ lúc bình thường, Thanh Hà có thể ngắm hàng giờ không chán, bây giờ nàng không để ý đến chúng nữa. Trong óc của nàng chỉ nghĩ về cái diamond necklace ấy mà thôi. 
Thanh Hà nói với người giám đốc : “Tôi muốn xem chiếc vòng kim cương và hồng ngọc ở tủ kính thứ ba”.
“Xin mời bà ngồi”. Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời và kéo chiếc ghế cho bà khách hàng sang trọng ngồi trước một bàn Louis XIV. Ông ta  khẽ gật đầu ra hiệu cho người phụ tá. Bước đi không một tiếng động, người phụ tá đến cửa sổ thứ ba, mở khóa một cửa nhỏ, hắn lấy chiếc vòng đeo cổ ra. Trong khi ấy, người giám đốc, từ từ quay trở lại sau quầy, khẽ bẩm một nút điện ẩn dấu dưới khe tủ. Bốn tầng lầu trên, mấy tiếng chuông reo nhẹ ở phòng làm việc riêng của Phạm Kim Long, báo hiệu cho người chủ nhân rằng, có khách hàng  muốn xem một nữ trang đắt giá và người chủ nhân nên tiếp đãi trực tiếp với người khách quí này. 
Liếc nhìn màn TV treo trên bức tường, để xem những gì đang xảy ra trong cửa hàng ở tầng một, chủ nhân họ Phạm thấy một người đàn bà sang trọng trong suit  mầu hồng nhạt, ngồi ở bàn Louis XIV, ông ta tự nói một mình “Nếu ta không lắm, đây là bà Trần thì phải”. 
Họ Phạm có một cái nhìn sắc bén và một trí nhớ khác thường. Giống như một người Chủ tịch hạ viện có thể nhận diện rõ ràng 650 thành viên của Quốc Hội, Phạm Kim Long, chủ tiệm kim hoàn, có thể nhận diện rõ ràng 650 khách hàng  sang trọng, có thể mua những món hàng trang sức thật đắt tiền của cửa tiệm của ông ta.
Rời khỏi phòng làm việc riêng, Phạm nhanh nhẹn bấm thang máy đi xuống lầu một để gặp bà khách họ Trần. Trong lúc ấy, trong gian hàng dưới lầu một, trước mặt bà Trần, người giám đốc trải một miếng nhung đen trên bàn và người phụ tá khéo léo đặt chiếc vòng nữ trang kim cương và hồng ngọc lên miếng nhung đen để món nữ trang khoe hết những góc cạnh tuyệt vời.
Rời thang máy,  Phạm bước nhẹ lại gần người khách tương lai của tiệm ông ta. Trong lúc ấy, Thanh Hà nhìn chăm chú món nữ trang quí giá nầy. Một cái nhìn thèm muốn.
Phạm lên tiếng: “Xin chào bà Trần, hân hạnh gặp lại bà”.
“Xin chào ông...” Thanh Hà hơi do dự...
“Phạm Kim Long”, Phạm tiếp lời, “Nếu tôi nhớ không lầm, năm ngoái, chúng ta đã gặp ở Sotheby Parke Bernet thì phải?”.
“À ra thế!” Thanh Hà xã giao trả lời mặc dù nàng không nhớ một mảy may về họ Phạm và không nhớ cả đến cái từ thiện mà họ Phạm nhắc đến.
Phạm cúi đầu trước chiếc vòng kim cương và hồng ngọc giải thích về lịch sử của nó… 
“...The Kanemarra heirloom làm bởi Silvio dì Lachi vào năm 1936.  Tất cả hồng ngọc đều đào từ một mỏ ở Burma trong suốt 20 năm dài .Còn kim cương thì mua của DeBeers bởi một người thương nhân người Ai Cập. Sau khi làm xong chiếc vòng, người thương nhân biếu chiếc vòng này cho King Farouk để tạ ơn những ân huệ vua ban.  Khi vị hoàng gia này kết hôn với Princess  Farida, hoàng gia tặng chiếc vòng ấy cho Công chúa trong ngày lễ cưới.  Công chúa sinh hạ  được bốn người con, nhưng không ai có may mắn lên ngôi vua, Rồi thì chiếc vòng quí giá luân lạc qua nhiều chủ nhân khác nhau .Gần đây nhất, Người chủ cuối cùng của chiếc vòng này là một nữ tài tử nổi tiếng nhưng không may, ông chồng của bà ta gặp khó khăn tài chính, nên bà phải nhường lại cho Phạm Gia Hoàng Kim”
Nghe lời giải thích của Phạm, Thanh Hà mỉm cười và chợt nhớ ra nàng đã nhìn thấy chiếc vòng này ở đâu rồi.
“Thật là đẹp lộng lẫy”, Thanh Hà nói. Liếc nhìn chiếc vòng một lần cuối, bà khách họ Trần nói thêm “Tôi sẽ quay trở lại” và đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Theo kinh nghiệm của Phạm, chín trên mười khách hàng nói như thế, không bao giờ có ý định quay lại, nhưng lần này, Phạm cảm thấy đây là người khách thứ mười. Phạm đưa bà Trần ra tận cửa. Khi người chủ tiệm mở cánh cửa cho nàng, Thanh Hà hỏi nhẹ: “Tôi có thể biết giá chiếc vòng?”
“Thưa bà, một triệu ponds”. Phạm điềm nhiên trả lời, như  thể là bà khách hỏi giá tiền một cái vòng chìa khoá bằng nhựa rẻ tiền ở một tiệm bán hàng nhỏ ven biển.
Rời khỏi tiệm, đứng bên hè đường, Thanh Hà ra dấu không cần tài xế. Bây giờ trí óc nàng làm việc nhanh chóng vô cùng, nàng biết mình phải làm những gì trong vài giờ sắp đến. Băng qua bên đường, đến The White House, rồi Yves St-Laurent và cuối cùng đến Chanel. Hai giờ đồng hồ sau, nàng đã có tất cả những vũ khí nàng cần cho một trận chiến sắp đến.
Quay về Ritz trước sáu giờ chiều vài phút, Thanh Hà thở nhẹ, khi thấy Quốc Quân chưa về đến phòng. Nàng vào nhà tắm, thư thả, tắm rửa thật lâu và  nghĩ ngợi kh ông biết phải giăng bẫy như thế nào. Lau khô mình, bôi phấn, thoa nhẹ một mùi hương trên cổ, mặc vào một bộ quần áo mới mua ở Yves St-Laurent.  Đứng trước chiếc gương dài, nàng soi mình trong gương vừa lúc Quốc Quân bước vào phòng, Thanh Hà quay đầu lại đối mặt với chồng.
“Wow, em đẹp quá”, Quốc Quân  nói với nàng với một ánh mắt say mê đắm đuối.  Một cái nhìn thèm muốn như cái nhìn của Thanh Hà vài giờ trước đây trước the Kanemarra heirloom.
Thanh Hà nghoẻn mi ệng cười và nói với Quốc Quân “Cám ơn, anh yêu. Ngày hôm nay anh đi có được việc không ? “.
Mặt  Quốc Quân sáng bừng lên  “Một thành công rực rỡ em à, take-over đã xong. Đồng ý của cả  hai bên và giá mua chỉ bằng phân nửa giá tiền nếu phải mua trước đây nửa năm khi họ chưa bị khó khăn về tái chính”.
Suốt bữa ăn tối, Quốc Quân ba hoa khoái trí kể những khéo léo của mình. Thanh Hà mỉm cười khuyến khích chồng. Luôn miệng xuýt xoa, nào là Quốc Quân độc đáo, thông minh, sáng suốt và nàng không thể tưởng tượng được là chồng mình giỏi như thế. Quốc Quân như đi trên mây.
Sau bữa ăn tối, hai vợ chồng quay trở về phòng.Trong thang máy, Thanh Hà vuốt nhẹ vào đùi của chồng. Đây là lần thứ nhất trong buổi tối, Quốc Quân quên hẳn cả chuyện take over. Trước mặt hắn là một người đàn bà thật diễm tình. Lòng hắn thật rạo rực. Hai người trao nụ hôn dài say đắm.
Bước ra khỏi thang máy, mở vội cửa phòng, Quốc Quân dìu Thanh Hà vào phòng ngủ. Người đàn bà từ từ cởi bộ quần áo mà nàng mới mua chiều hôm nay. Khỏa thân, bộ ngực tròn, eo thon, chân dài, đường cong quyến rũ. Quốc Quân lặng người, ngắm một siêu phẩm dưới mắt mình. Vội vã cởi hết quần áo, Quốc Quân liếc nhìn thân hình mình, với cái bụng phệ như bà bầu ba tháng, hắn thở dài tiếc rằng mình đã không giữ được New Year’s resolution.
Bốn mươi lăm phút đồng hồ, trong những tiếng rên nóng bỏng của Thanh Hà, Quốc Quân cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Thanh Hà là mùa xuân của Quốc Quân... Sau trận chiến tranh hoa hồng, Quốc Quân mệt lả, nằm lăn trên giường, vài phút sau, bắt đầu ngáy và ngủ thiếp đi. Thanh Hà nhẹ nhàng kéo khăn giường phủ  kín thân hình của hai vợ chồng. Trong bóng tối, mắt nàng vẫn mở to, nghĩ đến những nước cờ sắp đến
Sáng hôm sau, Quốc Quân chợt thức khi Thanh Hà đang nhẹ nhàng vuốt ve đùi của chồng.  Quốc Quân quay lại nhìn nàng, trận chiến tối qua vẫn còn nóng bỏng trong óc của hắn. Hôn ngực vợ, Quốc Quân cảm thấy mùa xuân ở đâu đây. Hạnh phúc tràn đầy. Hai người lại làm tính nóng bỏng một lần thứ hai, một việc mà từ lâu họ không làm. 
Hai mươi phút sau, bước vào nhà tắm, Quốc Quân vui vẻ lắm, hát nghêu ngao. Bước ra khỏi shower, Quốc Quân chợt nhớ ra đến ngày sinh nhật của vợ và lời hứa sẽ cùng nàng nàng đi chọn quà sinh nhật.
“Happy birthday, em yêu", hắn cất tiếng, “Em đã tìm ra món quà em thích chưa chưa?”
Thanh Hà đáp khẽ “Em đã tìm thấy một món quà xinh xắn mà em thấy hơi thích.”
Quốc Quân hỏi: “Và giá của món quà xinh xắn ấy là bao nhiêu?”
Thanh Hà quay lại nhìn chồng, nàng chỉ mặc vỏn vẹn hai mảnh vải màu đen rất mỏng.  Quốc Quân tự hỏi không biết mình còn thì giờ cho lần thứ ba không, nhưng nghĩ lại, chắc luật sư đang chờ mình ở Bank nên chắt lưỡi thở dài. 
Thanh Hà trả lời: “Em không hỏi giá tiền... Anh lúc nào cũng thông minh và giỏi về giá cả, em để đấy cho anh”
Quốc Quân liếc nhìn đồng hồ “Tiệm xa đây không em?” hẳn hỏi.
“Không ra lắm đâu, anh yêu, trên Bond Street đấy mà”, Thanh Hà trả lời.
“Tốt lắm, thế thì hai vợ chồng ta đi và nhìn thử cái món quà xinh xắn của em đi”, Quốc Quân vừa nói vừa cái khuy áo.
Trên xe, Quốc Quân gọi phone cho luật sư bảo là có thể hắn đến họp muộn m ột tí. Xe ngừng trước Phạm gia Hoàng Kim, ông bà Trần bước đến cánh cửa kính đầy cộm. Thanh Hà vừa bấm nút chuông, người bảo vệ an ninh đã vội mở cửa. Lần này, cả người giám đốc lẫn người chủ tiệm họ Phạm đã đứng cạnh bàn chờ sẵn bà khách họ Trần.
Chủ nhân họ Phạm cúi đầu chào và nói với Quốc Quân:
“Xin phép được chúc mừng ông Trần về việc take-over ...”
 Quốc Quân khẽ mỉm cười. 
 Phạm đon đả nói tiếp “Chúng tôi có thể giúp ông bà?"
“Chồng tôi muốn được xem the Kanematra heirloom", Thanh Hà trả lời trước khi Quốc Quân có cơ hội lên tiếng.
“Dạ thưa bà, vâng ạ!" người chủ tiệm trả lời.  Ông ta lùi lại sau bàn và để trên bàn một miếng vải nhung đen. Lại một lần nữa, người phụ tá đến cửa sổ thứ ba, mở khóa cái cửa nhỏ và lấy chiếc vòng đeo cổ ra  Hắn đem đến bàn để chiếc vòng trên miếng nhung đen, trưng bày những khóe cạnh độc đáo của món nữ trang.
Phạm chỉ bắt đầu kể lịch sử của chiếc necklace thi Quốc Quân đã hỏi ngay:
“Giá chiếc vòng bao nhiêu thế?”
Phạm ngẩng đầu “Đây không phải là món đồ trang sức tầm thường. Tôi nghĩ..."
“Bao nhiêu?” Quốc Quân lập lại. 
Phạm tiếp tục: “Lịch sử  của chiếc vọng đã đáng...”
“Bao nhiêu?” Quốc Quân cắt ngắn. 
Phạm điềm nhiên tiếp tục: “Ngoài cái đẹp của kim hoàn ra còn lại sự khéo léo của thợ...”
“Bao nhiêu?” Quốc Quân giọng bắt đầu hơi lên cao.
Phạm tiếp tục: “...Chữ độc đáo chưa đủ để tả đúng về món nữ trang này...”
“Có lẽ ông nói đúng nhưng tôi cần biết, tôi phải trả giá bao nhiêu?" Quốc Quân nói và giọng của Trần bắt đầu nghe như khó chịu. 
“Thưa ông, một triệu pounds”.  Phạm trả lời một cách từ tốn và biết rằng ông ta không thể nói thêm hoa lá cành về chiếc vòng nữa với ông khách họ Trần.
“Tôi đồng ý trả ông nửa triệu pounds”. Giọng Trần chắc nịch.
“Thật tình xin lỗi ông, món nữ trang này, không thể mặc cả được ạ. Giá khít lắm, ông ạ!”
“Bất kỳ là một món mua bán nào cũng có thể mặc cả được”, Quốc Quân nói, “Tôi lập lại, tôi chỉ trả nửa triệu pounds”
Phạm đáp lại: “Thưa ông, tôi chỉ sợ rằng trong trường hợp này..."
Quốc Quân thuyết phục: “Với thời gian, ông nghĩ lại và sẽ thấy giá tiền của tôi rất là  hợp lý,  nhưng rất tiếc là sáng nay, tôi không có nhiều thì giờ, thế nên, tôi xin đề nghị ký một check nửa triệu pounds, và để ông tự quyết định lãnh món tiền này hay không là tuỳ ý ông?”
Phạm từ tốn trả lời: “Thưa ông, tôi chỉ sợ ông phí thì giờ của ông thôi. Bất cứ trường hợp nào, tôi không thể bán Hanemarra heirloom dưới một triệu pounds"
Quốc Quân điềm nhiên lấy quyển checkbook trong túi áo veste, mở bút và viết Five hundred thousand Pounds only. Trong khi ấy, Thanh Hà lặng lẽ lùi lại đằng sau chồng một vài bước và ra dấu cho Phạm. 
Phạm vừa bắt đầu lập lại những lời bình phẩm trước, thì liếc thấy bà Trần đang im lặng, ánh mắt khẩn cầu ông chấp nhận cái check nửa triệu pounds Một ánh ngạc nhiên phảng phát trên khuôn mặt chủ nhân Phạm khi ông thấy Thanh Hà tiếp tục làm những cử chỉ trong giáng điệu khẩn cấp, dấu không cho chồng biết. 
Quốc Quân dõng dạc nói: “Tôi để cho ông 24 tiếng đồng hồ để tùy ông quyết định lãnh hay không lãnh check, ngày mai chúng tôi rời London về New York với Kenemarra heirloom hay không, đây là quyết định của ông”.
Liếc nhìn Thanh Hà, chủ nhân họ Phạm lặng lẽ để cái check nửa triệu pounds trên bàn và đưa vợ chồng ông bà Trần ra khỏi cửa tiệm.
Vừa lúc người tài xế mở cửa cho Quốc Quân, Thanh Hà khen chồng: “Anh thật là giỏi, anh yêu!”
“Nhà băng”, Trần Quốc Quân ra lệnh cho tài xế khi ông ta ngồi xuống ghế sau.  Quay sang Thanh Hà, Quốc Quân nói: “Em sẽ có món quà xinh xắn đó em yêu!  Anh đoan chắc với em   là hắn sẽ lãnh cái check nửa triệu pounds trước thời hạn 24 tiếng đồng hồ”. Người tài xế đóng cánh của sau lại và của sổ từ từ hạ xuống và Quốc Quân mỉm cười nói tiếp “Happy birthday, my darling”
Thanh Hà cười lại với Quốc Quân và gửi một cái cái hôn gió đến chồng trong lúc chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Nàng nghĩ bụng, sáng hôm nay, mọi việc đã không xẩy ra như nàng toan tính. Tuy khen chồng, nàng không thể đồng ý với cái ý nghĩ lạc quan của chồng là chủ nhân họ Phạm chấp thuận bán Kenemarra heirloom với giá nửa triệu pounds. Quốc Quân là một người bướng bỉnh, không khi nào lại trả thêm giá, để mất sĩ diện.  Biết làm sao bây giờ. Tuy lo, nhưng Thanh Hà nghĩ, nàng còn có đến 24 tiếng đồng hồ để xoay sở cơ mà. Mắt người đàn bà chợt sáng lên và chợt nghĩ ra những việc phải làm trong vài giờ sắp đến.
Quay trở về Ritz, qua lobby, lấy thang máy, Thanh Hà bước vội về phòng. Vào nhà tắm, dưới những tia ước shower, thân hình người đàn bà thật đẹp. Tắm xong,Thanh Hà mở một lọ nước hoa, xoa nhẹ lên người. Rồi từ từ, thay một bộ quần áo thứ nhì mà nàng mua ngày hôm trước ở Chanel.  Trước khi rời khỏi phòng, nàng không  quên mở tờ báo Financial times để check giá thị trường cà phê.
Ra khỏi Ritz bước xuống đường Arlington, nàng mặc một bộ suit xanh của Chanel với chiếc mũ vành rộng. Ra hiệu không cần tài xế xe nhà, nàng đợi một vài phút, rồi gọi một taxi.
Leo lên xe taxi, Thanh Hà bảo người tài xế đem nàng đến một khách sạn trên đường Knights-Bridge để gặp người bạn có hẹn ăn trưa hôm nay.
Mười lăm phút sau, taxi dừng trước khách sạn, Thanh Hà bước đến trước quầy tiếp tân và đưa tên người quen cho người quản lý, nàng được hướng dẫn lên lầu ba.
Khách ăn trưa với nàng là một người thật quen. Khi nàng bước vào phòng, hắn đứng dậy hôn lên hại gò má của nàng và chúc nàng một sinh nhật vui vẻ.
Sau bữa ăn trưa thân mật và sau đấy cả hơn 60 phút thân mật trong một phòng kế cận, người khách ăn trưa đồng ý nghe theo lời yêu cầu của Thanh Hà. Sau khi nhìn đồng hồ, người bạn đồng ý đi cùng nàng đến Bond Street. Nhưng  hắn không nói với nàng là hắn phải quay lại phòng làm việc vào lúc 4 giờ chiều để nhận một cú điện thoại quan trọng từ Nam Mỹ vì từ lúc xuống dốc của Tổng Thống Brazil, giá coffee đã lên vùn vụt.
Trong khi xe di chuyển trên Brompton Road, người đàn ông gọi điện thoại để check giá cà phê xanh trên thị trường New York.  Người đàn ông mỉm cười hài lòng, vì giá cà phê lại lên 5 cents, nhưng cái vui của hắn chắc cũng không bằng cái vui của Thanh Hà .
Mười phút sau, chiếc xe ngừng lại trước Phạm Gia Hoàng Kim và hai người từ từ bước ra. Thanh Hà và người bạn bước đến cánh cửa kính đầy cộm. Thanh Hà vừa bấm nút chuông, người bảo vệ an ninh đã vội mở cửa.  
Khi cả hai vào tiệm, tay khoác trong tay, chủ nhân họ Phạm không biểu lộ gì ngoài cái lông mày hơi nhếch lên một tí. Chủ nhân họ Phạm cúi đầu chào và nói: “Xin chào ông Lê, tôi hi vọng rằng estates của ông sẽ được mùa cà phê thật tốt đẹp năm nay”.
Lê mỉm cười: “Tôi cũng hi vọng như thế”
Phạm đon đả nói tiếp “Chúng tôi có thể giúp ông bà?"
“Chúng tôi muốn được xem thế Kanematra heirloom”, Thanh Hà trả lời trước khi người bạn họ Lê có cơ hội lên tiếng.
“Dạ thưa bà, được ạ!"  Phạm trả lời.  Ông ta nói với Thanh Hà, như là nói với một bà khách lạ, chưa bao giờ biết đến từ trước đến nay. 
Lại một nữa, người phụ tá đến cửa số thứ ba, mở khóa một cửa nhỏ, hắn lấy chiếc vòng đeo cổ ra. Phạm trải một miếng nhung đen trên bàn và người phụ tá khéo léo đặt chiếc vòng nữ trang kim cương và hồng ngọc lên miếng nhung đen để món nữ trang Kanemarra heirloom khoe hết những góc cạnh tuyệt vời.
Khác buổi sáng nay, lần này, chủ nhân họ Phạm được phép kể lại lịch sử của món nữ trang Kanemarra heirloom trước khi ông Lê hỏi giá tiền món hàng.
“Bao nhiêu?”  Lê hỏi giá. 
“Một triệu pounds”, Phạm nói.
Không do dự, doanh nhân Lê nói “tôi sẵn sàng trả giá nửa triệu pounds”
Phạm nói: “...Chữ độc đáo chưa đủ để tả đứng về món nữ trang này”
“Tôi chỉ đồng ý trả ông nửa triệu pounds”.  Giọng Lê lên cao.
Phạm đáp lại: “Thưa ông, tôi chỉ sợ rằng trong trường hợp này...”
Lê nói “Ông nghĩ lại đi, giá tiền nửa triệu pounds của tôi rất là hợp lý. Nửa triệu là giá cuối cùng tôi trả cho ông”. Lê lấy quyển checkbook trong túi áo veste, mở bút và viết “Five hundred thousand Pounds only”. Lê quả quyết nói: “Tôi để cho ông 24 tiếng đồng hồ để tuỳ ông quyết định lãnh hay không lãnh check”.Liếc nhìn Thanh Hà, chủ nhân họ Phạm cúi đầu nhẹ và để cái check  “Five hundred thousand Pounds only” của doanh nhân Lê ký trên mặt bàn và tiễn đưa hai ông bà khách ra khỏi cửa tiệm.
Vừa ra khỏi tiệm Thanh Hà nói “Anh thật là giỏi quá, anh yêu”
Người tài xế mở cửa cho chủ nhân của anh ta. Lê ra lệnh cho tài xế khi ông ta ngồi xuống ghế sau: “The Exchange”. Quay sang Thanh Hà, Lê nói: “Em sẽ có diamond necklace, em tin anh đi.  Anh đoan chắc, hắn sẽ lãnh cái check nửa triệu pounds trước thời hạn 24 tiếng đồng hồ”. Lê hôn nhẹ má Thanh Hà “Happy birthday, my dear”.
Thanh Hà vẫy tay chào Lê trong lúc chiếc xe từ từ chuyển bánh. Thanh Hà nghĩ, nàng cảm thấy đồng ý với ý nghĩ của người tình là chủ nhân họ Phạm sẽ lãnh cái cái check “Five hundred thousand Pounds only” của doanh nhân Lê ký.
Hai phút sau, khi xe lần biến mất ở khúc rẽ ngã tư đường, Thanh Hà quay lại Phạm Gia Hoàng Kim. Người chủ nhân họ Phạm đứng chờ nàng sẵn. Ông ta mỉm cười và trao cho nàng một hộp nữ trang gói thật đẹp.  Phạm cúi thấp đầu chào Thanh Hà và nói tự nhiên “Happy birthday, Mrs. Trần. Congratulation, the Kanemarra heirloom now belongs to the right owner”.
Mùa Xuân của nhà tài phiêt Trần đã đến vì đã chiều được người vợ với quà sinh nhật giá rẻ nửa triệu pounds với tài mặc cả bất chẹt đối thủ như trong những deals take-over.
Mùa Xuân của doanh nhân Lê cũng đã đến vì đã chiều người tình với quà sinh nhật với giá rẻ nửa triệu pounds với tài mặc cả, mua low, bán high như thị trường chứng khoán cà phê.  
Mùa Xuân của Thanh Hà đã đến vì nàng làm cả hai Trần, Lê đều hạnh phúc và hãnh diện tìm được những nóng bỏng, đầm ấm bên cạnh một người đàn bà diễm tình, đẹp và thông minh và nàng đã có Kanemarra heirloom, an extraordinary piece of jewelry với giá một triệu pounds. 
The Kanemarra heirloom, món hàng thật ưng ý, một món hàng mà sau này có chuyện gì xảy ra trong tương lai, trước tòa, là một món nữ trang thuộc về nàng không thể ai chối cãi được.
Người ta thường nói đàn bà lúc nào cũng xuất sắc và thông minh hơn đàn ông và Trần Thanh Hà cũng không ra khỏi định luật này.
Nguyễn Đình Cường










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét