(cảm hứng từ
bài “Les feuilles mortes” của Jacques Prévert
và Joseph Kosma, do Yves
Montand hát năm 1949)
|
Anh
ước mong em vẫn còn nhớ tiếc
Những
ngày vui, lúc ta sống bên nhau
Thuở
ấy,
nắng
còn ấm, trời xanh biếc
Đời
rất vui, lá rực rỡ muôn mầu
Đời
phũ phàng như một cơn ác mộng
Hợp
rồi tan, số phận những tình nhân
Tình ra
đi, âm thầm không tiếng động
Chỉ in
lại trên cát những vết chân
Cuốn
theo gió, nhớ thương cùng với lá
Và
biết bao mối kỷ niệm êm đềm
Trong
lãng quên của một đêm lạnh giá
Nhưng
riêng anh, anh vẫn chẳng hề quên
Quên sao
được bài ca em thường hát
Bài tình
ca rất giống chuyện đôi ta
Giống
vết chân tình nhân trên bãi cát
Sóng
xoá đi và cuốn mất thật xa
3-đầu-rùa (10-2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét