tôi
trở lại công viên Place d’Armes
trong
nắng chiều
hiu hắt
lá
khô đã phủ kín dấu chân
cành
phong đã xác xơ tiêu
tụy
và
gió đã bắt đầu lành lạnh
cái
lạnh của
những cơn gió cuối thu
cái
lạnh gây gây gợi
nhớ
cái
lạnh khiến
cô đơn thức tỉnh
tôi
vẫn nghĩ về
em
người con gái thơ ngây đã
đem vào đời tôi
nhiều nhớ
nhung mơ mộng
với những
thoáng cười
những ngập
ngừng giọng nói
những ngón tay thon dài đùa trên cọng rơm
ống hút
bên
ấy có bao giờ em nhớ
đến nơi
đây?
thảng hoặc
một chiều
thu nào đó
em
rời xa thành phố lên “Upstate”
ngắm lá vàng rơi rụng
có
xao xuyến hình dung lại những
giây phút lang thang trên thành phố
xa lạ
những giây
phút êm đềm trong café terrasse
khu Rue du Trésor một chiều mưa vắng khách
những giây
phút mơ màng cùng ngắm dòng
sông St-Laurent
lặng lẽ ôm vòng chân Plaine xanh nhạt
những giây
phút yên lặng âm thầm
ngắm thành
phố Lévis ảm đạm
qua màn mưa chiều tơi tả
chiều nay trời trở gió
giòng sông St-Laurent đã ngả màu xám đậm
tôi về đây nhìn
lại cảnh xưa
chập chờn qua làn khói chiều
đưa tiễn đám lá khô gầy câm lặng…
thu sắp tàn rồi, em có hay?
Thế Lãng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét