Ta đã tưởng
Xa Paris, không có người yêu để nhớ
Cũng chẳng còn mơ mộng để vấn vương
Tâm hồn không bén rễ
Nơi nào cũng thế thôi
Với nắng mưa mây gió, bâng quơ
Vậy mà, khi xa Paris
Ta đã nhớ vô cùng những cơn mưa dai dẳng
Mưa từ hữu ngạn xuống tả ngạn sông Seine
lặng lờ nước đục
Mưa hòa điệu như tấu khúc cổ điển nơi nhà
thờ Saint Eustache
Mưa rơi trong vườn Luxembourg với pho tượng
mãi hoài cô đơn
Mưa trên ngọn platane thiếu tiếng ve sầu
Lá vô tình vẫy gọi quá khứ nào xa lắc xa lơ
về trầm mặc trên
lâu đài thành quách
Nhớ làm sao góc phố thân quen!
Mây xám lãng đãng bay trên mái nhà xưa cũ
Và quán cà phê, có chờ ta buổi sáng?
Thói quen đã mất như điệp khúc dừng lại ở
nốt nhạc trầm
Nhớ con đường bao lượt ta đi về cùng bốn
mùa xuân hạ thu đông
Cùng hàng cây tilleul đã bao lần lá rụng
Thôi nhé Paris
Mặt trời mờ mùa đông thiếu nắng
Nhưng tuổi trẻ ta có đầy đủ vui buồn
Ta qua đó giữa giòng đời huyên náo
Hồn đông phương ngập mưa nắng hai mùa
Mai này có trở lại
Trời Paris chắc vẫn đang mưa
Ta sẽ ngồi nơi quán cà phê của ngày tháng
cũ
Nghe lòng mình chao động theo những giọt
mưa rơi
MÂY
HOANG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét